Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Truyện ngắn - Đứa bé ăn xin ngày ông Táo về trới

Hôm này là ngày ông Táo về trời, và cũng như mọi năm Sài Gòn đầy những tất bật, hối hả, dường như ai cũng bận rộn để lo làm nốt những công việc còn lại để kết thúc 1 năm củ và chuẩn bị đón chào một năm mới. 8 giờ tối, trông từ xa từ trên cầu Thủ Thiêm Sài Gòn thật xa hoa và tráng lệ làm sao. Ánh đèn đường lung linh như dấu đi rác rến bụi bặm hàng ngày, phủ lên trên má những cô gái một màu ửng hồng rực rở. 


Định trở về nhà sau một ngày làm việc, mệt mỏi với những lo toan, cãi vả với sếp về doanh thu hằng năm, chuyện lương thưởng, kế hoạch cho năm mới. Tấp vô quán phở lớn, Định tự thưởng cho mình 1 tô phở bốc khói của một quán cũng thuộc loại lớn ở Quận 2. Ở Sài Gòn quận 2 là nơi tập trung của những người giàu có, đây đó toàn là những biệt thự kín cổng cao tường, những chiếc xe hơi đời mới nào Mec, nào BMW, Lexus. Lạ lùng là giá cả ở quận ven này còn mắc mỏ không thua gì khu trung tâm. Cầu xịn nên cung cũng xêm xêm. Trong khi Định co ro với cái lạnh đột ngột của thời tiết năm nay, xoa hai tay vào nhau và cúi gập người xuống cho..đở đói, trong quán xảy ra một chuyện: Đầu tiên là tiếng nói hơi to của 1 ông dáng người bệ vệ, giọng Bắc. Ông này chính là chủ nhân của chiếc Lexus đen xì to đùng đậu trước quán. Có lời nói đùa rằng bọn nhà giàu ở Sài Gòn toàn dân…vô học, vì bước ra đường là dép lê với quần đùi, cái áo thun củn cởn không che được cái bụng xệ đi trông thấy, như kéo lệch dáng đi về phía trước. Ông ta nói với 3 mẹ con người ăn xin. 

Ba mẹ con này ban đầu chẳng gây chú ý gì, bởi một lẻ Sài Gòn chật ních ngừoi ăn xin, nên người ta cũng tê cứng với những lời năn nỉ bố thí tình thương. “ ba mẹ con tôi từ miền Trung vô đây, chồng tôi làm thợ hồ chẳng may bị té chết, giờ mẹ con tôi không người nương tựa, xin rủ lòng thương xót, ..” lời bà mẹ ẳm trên tay một đứa bé còn rất nhỏ chừng vài tháng tuổi. Điều làm người ta chú ý nhất là con bé con chừng 3-4 tuổi, nó có đôi mắt rất đẹp, to, tròn, đen lay láy với hàng lông mi cong vút, đặc biệt nó như tương phản hoàn toàn với áo quần rách rưới, dơ bẩn, ánh mắt nó rất kiêu sa, lạnh lùng, vô cảm hoàn toàn ngược lại với cái cái vẻ cần thương xót cho tương xứng với cái điều mà nó đang làm, cầm một cái mủ rách rưới, nó như đựoc lập trình, cứ mẹ nó nói xong lời than thở ỉ ôi kia cộng cái lắc đầu là nó đi qua, chìa tay ra trước người khác. Ánh mắt tê dại, đông cứng, lạnh lùng, căm thù không kém phần tàn nhẩn …oán trách sớm hiện lên trên đôi mắt của con bé 3 tuổi. Ăn xin vào ngày thường thì cũng chẳng nói làm gì, ăn xin vào những ngày sắp Tết nghe nó thê lương làm sao. Ai cũng nghỉ đến áo mới,quần đẹp, tăng lương, đi du lịch Sing hay Mã, hoặc Châu Âu còn nhà ăn xin này thì là bửa cơm cho qua con đới. 

Trở lại với ông nhà giàu giọng miền Bắc, “tôi bảo ba mẹ con bà ngồi xuống đây”, người mẹ sợ hãi, hối lổi vì sự dơ bẩn, hôi hám của mình như đã làm phiền cho miếng thăn, sợi phở mất ngon nên ông khách nổi giận, nhân viên phục vụ kéo như lôi đi ba mẹ con ăn xin ra khỏi quán. Lời ông khách càng to hơn, “ơ, mấy cái cô này, tôi đã bảo ba mẹ con bà ngồi xuống đây, còn mấy cô vào làm cho tôi ba tô phở cho mẹ con họ, tôi trả tiền”. Cả quán như thở phào nhẹ nhõm, nhân viên phục vụ đi như chạy vào trong. Ông khách đứng dậy, móc ra tờ 500 ngàn đồng đưa cho nhân viên phục vụ. “ tôi trả tiền 4 tô, tiền thối cho bà kia”, sau khi nói như ra lệnh ông ta bước đi mà không nhìn một ai. 

Cuộc sống khốc liệt này tràn đầy sự giả dối, sự khinh bỉ, sự căm thù, tình người có lúc là thứ sắp đi vào sách đỏ tuyệt chủng, ta sống như đánh mất niềm tin, ta tức giận, ta mệt mỏi, ta đau khổ. Ấy thế mà đó đây vào lúc nào đó, lòng trắc ẩn, vị tha, san sẽ như tưới mát sa mạc tâm hồn – thứ mà ngày càng lan rộng. Rất nhiều thực khách cùng đứng dậy ra về và như đồng loạt tiền thối họ…”cho bà kia”. Từng chiếc xe hơi, xe máy hoà dòng vào dòng xe nhộn nhịp như nhịp sống hằng ngày của Sài Gòn. 

Đêm nay trời lạnh, nhưng Định thấy lòng ấm áp. Định không tin rằng với số tiền thừa ít ỏi của khách để lại có thể giúp nhiều cho đời sống của ba mẹ con họ, chỉ hy vọng đôi mắt đẹp của cô bé con kia bớt đi lòng căm thù, long lanh chút hạnh phúc tuổi thơ. 

Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ 
Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo 
Ngày nó sống kiếp lang thang 
Ngẩn ngơ như chim xa đàn 
Nghĩ mình tủi thân muôn vàn 

Mẹ nó ra đi khi còn tấm nhỏ 
Một chén cơm chiều nhưng lòng chưa no 
Cuộc sống đói rách bơ vơ 
Hỏi ai ai cho nương nhờ 
Chuỗi ngày tăm tối bơ vơ 

Đêm đêm nó ngủ một manh chiếu rách co ro 
Một thân côi cút không nhà 
Thân em lá cỏ bạn quen ai có đâu xa 
Thằng tư con tám hôm qua trên phô lê la 

Thành phố điêu tàn nên đời nó khổ 
Một chén cơm chiều nên lòng chưa no 
Nhiều lúc nó khóc trong mơ 
Mẹ ơi ! Con yêu mong chờ 
Bao giờ cho đến bao giờ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét