Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Tản mạn về thiết kế

Lâu nay lên diển đàn thấy nhiều bạn quan tâm đến CAD/CAM là điều thật đáng mừng, so với cách đây chừng chục năm còn vẻ bằng tay hay AutoCAD thì bây giờ tiến bộ và hiện đại hơn nhiều. 
Rất nhiều bạn quan tâm đến vẽ - dùng lệnh & chức năng lệnh như thế nào thì nhiều mà một mãng rất quan trọng là tính công nghệ và ứng dụng thiết kế còn chưa được xem trọng. 

Một cách ví von phần mềm như những viên gạch – xây nên những bờ tường nhỏ hay những ngôi biệt thự còn tùy vào người thợ xây, xây ngôi nhà như thế nào. Phần lớn các bạn dừng lại ở vẽ vời 3D..hay nói đúng hơn là modeling mà thôi chưa đi sâu vào cái cốt lỏi của thiết kế là ý tưởng. 

Bạn mình rảnh rổi không có gì làm …bèn đi học …cao học, kiếm thêm thật nhiều kiến thức làm vốn. Mình thì nghỉ việc học phải đi đôi với ứng dụng và làm sao cho kiến thức của mình “có giá” hay bán được kiến thức đó mới là quan trọng. 

Ví dụ chưa ai nghỉ đến việc thiết kế một cái máy..nướng sườn – cơm tấm nhỉ, SG 10tr dân hết 50% người dân thích ăn cơm sườn và 5% trong số đó mở quán bán …cơm tấm, trừ các quán lớn ra các quán nhỏ đều..quạt tay, bụi mịt mù…mà sườn vừa lạnh vừa không ngon. 

- Hầu hết các quán ăn từ nhà hàng nhỏ đến lớn khi vào gọi món một nhân viên ghi lại rồi đi vào bếp..bưng ra, gọi…chạy đến tính tiền…chỉ cần một thiết bị wireless + gắn cho các món ăn vài cái code…link ngươì phục vụ đến bếp, quầy tính tiến…. 

dân SG mê hát, vào quán karaoke lật mỏi tay tìm ..bài hát ưng ý, một cái như Pocket PC search vài từ khi không nhớ tên…hay search bài hát thật nhanh. 

Người ở trọ nhiều khi ghét đi chung với chủ…một cái cầu thang có thể gấp, xếp lại, nhà trọ cần các kiểu nệm mà gấp lại làm 4-5, hay trãi ngược ra thành cái bàn, tủ. 

Đi làm để xe chiều đến nóng sôi..sao không thiết kế xe máy chạy bằng năng lượng mặt trời nhỉ. 

Trong bếp của người Nhật có một cái thùng định lượng, trên từng bao gạo bán ra có ghi 1kg thì ứng với bao nhiêu lít nước thì nấu ngon - thùng định lượng có một cái vit điều chỉnh lượng gạo theo số ngươì ăn trong nhà, khi cần đóng 1 cái nút - một lượng gạo cố định chảy xuống + lượng nước quy định => một nồi cơm rất ngon. 

Thiết kế = ý tưởng + modeling + chế tạo + thử nghiệm + ứng dụng vào thực tế =>thuyết phục ai đó (mua ý tưởng, đầu tư)…+ hoặc tự thực hiện rồi bán ra thị trường. 

Các bạn trẻ đừng quan tâm nhiều phần mềm CAD/CAM quá, mình sure là cũng không khác biệt là mấy...vì mình đã từng biết qua từ Catia, Unigraphic, Ideas, ...Pro/E, Cimatron....nếu biết căn bản về modeling thì 3 tuần để học vẽ được một khuôn, những để bộ khuôn này ứng dụng được trong thực tế..cần 3 năm là ít.

Thơ - Thời Gian

Thời gian..
Qua đôi mắt thay màu
Qua những lãng quên,qua những đớn đau
Rồi..
Mỏi mắt tìm nhau, trong những chiều say túy luý

Thời gian..
Em trở thành thiếu phụ
Anh loay hoay với thời gian và kỷ niệm
Từng mối tình đi qua với hoài niệm buồn bả
Vẩn nuối tiếc..
Nấm mộ chôn sâu mối tình đầu cay đắng

Thời gian..
Ôi ai cũng biết thời gian
Xóa tan những tường thành ký ức vửng chắc nhất

Thời gian...
Ta lãng quên ngay cả con đường thân thuộc nhất. 

(18.06.2010)

Như thế nào là sale

Bạn nghỉ thế nào là một người sale giỏi, đầu tiên hãy định nghĩa thế nào là không phải là sale. 

Nếu bạn ngồi sau quầy hàng, đợi cho ai đó mang các đơn hàng đến cho bạn, hay bạn ngồi bên điện thoại đợi ai đó điện thoại đến đặt hàng, bạn chì là người nhận đơn hàng, KHÔNG phải là một người sale. 

Một ngạn ngử cổ nói rằng: “công việc của người sale chỉ bắt đầu khi khách hàng nói KHÔNG”

Chìa khoá thánh công trong sale là phải hiểu rằng, nếu bạn không tin vào tính ưu việt của sản phẩm mà bạn đang bán, bạn sẽ không bao giờ thành công được. Và bất kể bạn bán thứ hàng hoá nào, sản phẩm mà bạn đang bán đó là : BẠN, CHÍNH BẢN THÂN BẠN

Bạn truyền đạt đến khách hàng rất nhiều thứ về bản thân bạn trước khi bạn nói về sản phẩm của mình. Khi ai đó bỏ tiền ra mua hàng, họ muốn tin rằng họ bỏ tiền chi tiêu một cách khôn ngoan, làm cho họ thấy họ khôn ngoan khi họ mua thứ bạn đang bán đó là công việc của bạn.

Bạn phải ăn mặc chỉnh tề, bảnh bao. Nếu ai đó ăn mặc như một gã loè loẹt anh ta có thể không bao giờ bán được chiếc xe Cadillac hay bất động sản, nhưng một vài người ăn mặc chỉnh tề như Jame Bond đi dự hội anh ta có thể chẳng bao giờ bán được nhưng thừ đang là thời thượng. Hãy ăn mặc chỉnh tề và đúng mực. Nếu khách hàng đang định mua sản phẩm của bạn không đeo một cái khuyên trên lổ mủi thì bạn cũng không nên đeo khoen mủi. 

Bạn phải hiểu rằng khách hàng những người mà đang tiêu tiền muốn biết rằng họ đang giao dịch với những người có kiến thức. Hãy hiểu rỏ sản phẩm, hàng hoá của bạn. Hiểu cách thức giao hàng, trả tiền. Hiểu rỏ công ty của bạn có chấp nhận trả, đổi hàng hay bất kỳ chính sách nào khác.

Đừng bao giờ trả lời khách hàng rằng “tôi không biết…” khi bạn không biết câu trả lời hãy thành thật và nói: “đây là một câu hỏi rấ hay, tôi sẽ hỏi các chuyên gia và trả lời anh sớm nhất” và thực hiện nó.

Tôi không biết bạn có kỷ năng giỏi thế nào, bề ngoài của bạn bảnh bao đến đâu, nếu bạn không lắng nghe khách hàng tiềm năng của mình, họ sẽ không bao giờ trở thành khách hàng tiềm năng. Lắng nghe nhu cầu, quan tâm và vâng lắng nghe mục tiêu của họ. Bởi vì nếu bạn quá bận rộn để nói, bảo họ rằng sản phẩm của bạn tuyệt vời thế nào và khi đó bạn không bao giờ lắng nghe câu hỏi của họ, và bạn sẻ không bao giờ thốt lên WOW khi nhận đơn đặt hàng. 

Và cuối cùng, như một câu ngạn ngử cổ: người ta không cần quan tâm bạn biết như thế nào cho đến khi họ biết như thế nào về cách bạn quan tâm. 

by Chris Kling from Internet.

Truyện ngắn - Đứa bé ăn xin ngày ông Táo về trới

Hôm này là ngày ông Táo về trời, và cũng như mọi năm Sài Gòn đầy những tất bật, hối hả, dường như ai cũng bận rộn để lo làm nốt những công việc còn lại để kết thúc 1 năm củ và chuẩn bị đón chào một năm mới. 8 giờ tối, trông từ xa từ trên cầu Thủ Thiêm Sài Gòn thật xa hoa và tráng lệ làm sao. Ánh đèn đường lung linh như dấu đi rác rến bụi bặm hàng ngày, phủ lên trên má những cô gái một màu ửng hồng rực rở. 


Định trở về nhà sau một ngày làm việc, mệt mỏi với những lo toan, cãi vả với sếp về doanh thu hằng năm, chuyện lương thưởng, kế hoạch cho năm mới. Tấp vô quán phở lớn, Định tự thưởng cho mình 1 tô phở bốc khói của một quán cũng thuộc loại lớn ở Quận 2. Ở Sài Gòn quận 2 là nơi tập trung của những người giàu có, đây đó toàn là những biệt thự kín cổng cao tường, những chiếc xe hơi đời mới nào Mec, nào BMW, Lexus. Lạ lùng là giá cả ở quận ven này còn mắc mỏ không thua gì khu trung tâm. Cầu xịn nên cung cũng xêm xêm. Trong khi Định co ro với cái lạnh đột ngột của thời tiết năm nay, xoa hai tay vào nhau và cúi gập người xuống cho..đở đói, trong quán xảy ra một chuyện: Đầu tiên là tiếng nói hơi to của 1 ông dáng người bệ vệ, giọng Bắc. Ông này chính là chủ nhân của chiếc Lexus đen xì to đùng đậu trước quán. Có lời nói đùa rằng bọn nhà giàu ở Sài Gòn toàn dân…vô học, vì bước ra đường là dép lê với quần đùi, cái áo thun củn cởn không che được cái bụng xệ đi trông thấy, như kéo lệch dáng đi về phía trước. Ông ta nói với 3 mẹ con người ăn xin. 

Ba mẹ con này ban đầu chẳng gây chú ý gì, bởi một lẻ Sài Gòn chật ních ngừoi ăn xin, nên người ta cũng tê cứng với những lời năn nỉ bố thí tình thương. “ ba mẹ con tôi từ miền Trung vô đây, chồng tôi làm thợ hồ chẳng may bị té chết, giờ mẹ con tôi không người nương tựa, xin rủ lòng thương xót, ..” lời bà mẹ ẳm trên tay một đứa bé còn rất nhỏ chừng vài tháng tuổi. Điều làm người ta chú ý nhất là con bé con chừng 3-4 tuổi, nó có đôi mắt rất đẹp, to, tròn, đen lay láy với hàng lông mi cong vút, đặc biệt nó như tương phản hoàn toàn với áo quần rách rưới, dơ bẩn, ánh mắt nó rất kiêu sa, lạnh lùng, vô cảm hoàn toàn ngược lại với cái cái vẻ cần thương xót cho tương xứng với cái điều mà nó đang làm, cầm một cái mủ rách rưới, nó như đựoc lập trình, cứ mẹ nó nói xong lời than thở ỉ ôi kia cộng cái lắc đầu là nó đi qua, chìa tay ra trước người khác. Ánh mắt tê dại, đông cứng, lạnh lùng, căm thù không kém phần tàn nhẩn …oán trách sớm hiện lên trên đôi mắt của con bé 3 tuổi. Ăn xin vào ngày thường thì cũng chẳng nói làm gì, ăn xin vào những ngày sắp Tết nghe nó thê lương làm sao. Ai cũng nghỉ đến áo mới,quần đẹp, tăng lương, đi du lịch Sing hay Mã, hoặc Châu Âu còn nhà ăn xin này thì là bửa cơm cho qua con đới. 

Trở lại với ông nhà giàu giọng miền Bắc, “tôi bảo ba mẹ con bà ngồi xuống đây”, người mẹ sợ hãi, hối lổi vì sự dơ bẩn, hôi hám của mình như đã làm phiền cho miếng thăn, sợi phở mất ngon nên ông khách nổi giận, nhân viên phục vụ kéo như lôi đi ba mẹ con ăn xin ra khỏi quán. Lời ông khách càng to hơn, “ơ, mấy cái cô này, tôi đã bảo ba mẹ con bà ngồi xuống đây, còn mấy cô vào làm cho tôi ba tô phở cho mẹ con họ, tôi trả tiền”. Cả quán như thở phào nhẹ nhõm, nhân viên phục vụ đi như chạy vào trong. Ông khách đứng dậy, móc ra tờ 500 ngàn đồng đưa cho nhân viên phục vụ. “ tôi trả tiền 4 tô, tiền thối cho bà kia”, sau khi nói như ra lệnh ông ta bước đi mà không nhìn một ai. 

Cuộc sống khốc liệt này tràn đầy sự giả dối, sự khinh bỉ, sự căm thù, tình người có lúc là thứ sắp đi vào sách đỏ tuyệt chủng, ta sống như đánh mất niềm tin, ta tức giận, ta mệt mỏi, ta đau khổ. Ấy thế mà đó đây vào lúc nào đó, lòng trắc ẩn, vị tha, san sẽ như tưới mát sa mạc tâm hồn – thứ mà ngày càng lan rộng. Rất nhiều thực khách cùng đứng dậy ra về và như đồng loạt tiền thối họ…”cho bà kia”. Từng chiếc xe hơi, xe máy hoà dòng vào dòng xe nhộn nhịp như nhịp sống hằng ngày của Sài Gòn. 

Đêm nay trời lạnh, nhưng Định thấy lòng ấm áp. Định không tin rằng với số tiền thừa ít ỏi của khách để lại có thể giúp nhiều cho đời sống của ba mẹ con họ, chỉ hy vọng đôi mắt đẹp của cô bé con kia bớt đi lòng căm thù, long lanh chút hạnh phúc tuổi thơ. 

Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ 
Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo 
Ngày nó sống kiếp lang thang 
Ngẩn ngơ như chim xa đàn 
Nghĩ mình tủi thân muôn vàn 

Mẹ nó ra đi khi còn tấm nhỏ 
Một chén cơm chiều nhưng lòng chưa no 
Cuộc sống đói rách bơ vơ 
Hỏi ai ai cho nương nhờ 
Chuỗi ngày tăm tối bơ vơ 

Đêm đêm nó ngủ một manh chiếu rách co ro 
Một thân côi cút không nhà 
Thân em lá cỏ bạn quen ai có đâu xa 
Thằng tư con tám hôm qua trên phô lê la 

Thành phố điêu tàn nên đời nó khổ 
Một chén cơm chiều nên lòng chưa no 
Nhiều lúc nó khóc trong mơ 
Mẹ ơi ! Con yêu mong chờ 
Bao giờ cho đến bao giờ 

Thơ - Hạt Cát

Bổng thấy đời như cát bụi
Thổi vô hồn tận trong gió nhân gian
Tiếc thương chi tình yêu đó vội tàn
Ngày tháng đến mãi mãi mang giấc mộng
Bên điếu thuốc thấy khói trời lồng lộng
Cát kia ơi phải bay mãi thế sao
Đợi mong? Khao khát ? Tận phương nào

Con cá mập của người Nhật Bản

Người Nhật sành ăn cá tươi.

Người Nhật rất thích ăn cá tươi. Nhưng biển gần bờ sau bao nhiêu năm đánh bắt đã không còn nhiều cá nữa. Để đáp ứng nhu cầu, họ phải chuyển sang đánh bắt xa bờ. Càng xa bờ, càng tốn nhiều thời gian hơn để mang cá về. Nếu chuyến đi mất vài ngày, cá ko còn tươi, không ai muốn ăn nữa.

Các công ty đánh bắt đã lắp đặt tủ đông trên tàu đánh cá, cá được làm đông ngay ngoài biển rồi đưa vào bờ, tủ đông giúp tàu đi xa hơn và đánh bắt trong thời gian lâu hơn. Tuy nhiên, vị thịt cá đông lạnh không thể ngon như cá tươi sống, cá đông lạnh bị sụt giá.

Các công ty chuyển sang lắp đặt các bể cá ngay trên tàu. Họ bắt cá thả vào bể để giữ cá sống khi về đến bờ. Sau một thời gian dồn lắc trong bể chật chội, cá vẫn còn sống nhưng mệt mỏi và yếu ớt dần khi về đến bờ. Người tiêu dùng Nhật phát hiện sự khác biệt: cá bị nhốt trong bể nhiều ngày thịt của chúng mất đi vị tươi ngon.

Các công ty Nhật đã làm thế nào để giải quyết chuyện này?


Họ thả thêm một con cá mập nhỏ vào bể trên tàu. Các con cá yếu đuối sẽ bị ăn thịt, con nào khỏe bơi suốt để tránh cá mập thì còn sống, thịt vẫn rất thơm ngon khi vào đến bờ. Người Nhật rất ưa chuộng loại này.

Có những lúc bạn thấy cuộc sống thật kinh khủng. Bạn làm lạc đề một môn thi quan trọng, bạn không thể hoàn thành công việc được giao, bạn trễ hợp đồng với khách hàng khó tính… Nếu bạn thấy mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả thì con cá mập của bạn sẽ nuốt chửng bạn mất, bạn phải bỏ qua những thất bại nhỏ mà bơi tiếp, vì nó không chỉ giúp bạn mạnh mẽ hơn mà còn “tươi ngon” hơn nữa.

Nếu ko có cá mập, liệu bạn có thể bơi nhanh và bơi xa đến thế đc ko? Con cá mập chính là áp lực buộc ta phải chạy đua ko ngừng, thách thức ko ngừng với chính bản thân mình, để trưởng thành và phát triển.

Áp lực, nghe có vẻ rất “áp lực”, nhưng đó là điều cần có trong cuộc sống. Áp lực chính là động lực phát triển của con người. Vì thế, mỗi người hãy nuôi một con cá mập trong mình. Con cá mập đó có thể là “không học cho giỏi thì không tốt nghiệp được”, “nếu không thay đổi thì mình sẽ tụt lại sau bạn bè”, “nếu không tập trung làm việc thì không có tiền mua cái xe ấy” v.v…
Nhưng đừng chọn những con cá mập quá to, nó sẽ nuốt chửng bạn. Cũng đừng chọn những con quá nhỏ vì nó ko giúp bạn bơi nhanh và bơi xa được là bao. Và thỉnh thoảng cũng để con cá mập ấy nghỉ ngơi một chút.

(Sưu tầm từ internet)

Mạn đàm về CAD/CAM ( Phần 1)

Chả là mình học em người mẫu Ngọc Quyện "cởi áo" để cho người ta xem "ngực..." hi hi, chưa gì hai cao thủ của meslab là bác hai247 (người mà pumpkin ngán nhất..hehe) cũng như bác nguyenthanh (theo mình nghỉ vẽ surface rất mạnh) không tham gia. Nếu mà lấy tiêu chí "hơn thua" để thì không nên tham gia làm gì...tuy nhiên lấy tiêu chí "đánh giá " các phần mềm thì cũng đáng để thi triển công phu lắm chứ. 

Nguyenthanh có nói về thể lệ cuộc thi, hay chuyện ra đề bài..hehe, thành thật mà nói thi kiểu này thì chỉ dành cho "sinh viên"... hehe. Từ không nói thành có, từ trắng nói ra đen, từ tốt nói ra xấu .... thì mới là dành cho ....cao thủ. Do đã "gây chuyện" nên mình thi triển trước. 

Đầu tiên như thế nào là vẽ giỏi. Ta có thể chia CAD ra 4 cấp, cấp 1 là vẽ 2D bình thường hay còn gọi là drafting, cái này hay được gọi là vẽ phát, hay vẽ 2D để kiểm tra, đánh giá. Thường vẽ cho các chi tiết đơn giản, nói chung tưởng tưỡng từ 3D vẽ ra 2D, khi làm thực tế thì tụi thi công nó làm cái chuyện tưởng tượng đó (ưu là nhanh, dể, nhược là nhiều sai sót, tốn kém..., đại biểu mạnh nhất là AutoCAD). Vẽ 2D để mà giỏi, nhanh thì đừng nhìn cái bản vẽ mà vẽ liền...phải châm điếu thuốc, uông1 ly cafe....sau đó nhìn ngang, dọc..xem nó đối xứng, giống nhau...chổ nào, rồi từ từ vẽ chính xác từng cái, sau đo mirror, copy, rotate....bí quyết vẽ 2D mình nghỉ chỉ có chổ này, bác nào...có chiêu khác hay hơn không ?

Cấp 2 là vẽ 3D, modeling, đùn, quét, đẩy, vát mép, fillet...vẽ lắp...thực tình mà nói, các lệnh solid để ẹc, hi hi...., tất cả các phần mềm hầu hết là giống nhau, vẽ solid khó nhất là fillet, thường người ta chừa...fillet lại để làm sau cùng. Fillet theo từng khu, từng cụm, nhìn từng tầng..nói chung nếu mà không biết cách fillet thì phải chuyển qua surface để mà fillet. 

Cấp 3 là vẽ dạng wireframe và surface, đây là kiểu CAD quan trọng nhất và ứng dụng nhiều nhất, ngoài các phần mềm chuyên dụng truyền thống như rino thì Catia là phần mềm toàn diên nhất, đặc biệt là lệnh swept, đánh giá phần surface mạnh thì căn cứ vào lệnh này, với các tuỳ biến - option và khả năng mở rộng của nó. Cimatron có chừng 6 kiểu swept, NX có khoảng 20, Pro/e thì mình không biết, Catia có trên 40 kiểu swept khác nhau. ví dụ để vẽ 1 cái chén có chiều dấy, cimatron tốn chứng 3 lệnh, NX có thể 2, Catia chỉ duy nhất 1 lệnh. Cái thứ hai để đánh giá độ mạnh yếu của 1 phần mềm vẽ surface là gi ? đó chính là công cụ vẽ và phân tích curve - phân tích theo curvature, slope, và shading - zebra shading - shading dạng ngựa vằn. Tại sao lại curve ? như ta biết bất kể phần mềm nào..thì có thể vẽ chính xác và theo tham số (hay có thể ghi kích thước được) là đường thẳng, đường cong, arc - 1 phần đường tròn và các hàm chuyên dụng như hàm thân khai, nó không hề vẽ được đường curve dạng s-pline tự do. Ta thấy các hình dạng hình học tạo nên từ các đường cơ bản này - không nhiều, để vẽ các mặt phức tạp..thì phải dùng curve dạng tự do và s-pline. 

Cấp 4 và là tinh tuý nhất của vẽ CAD là thiết kế ngược - đó là vẽ từ các điểm, curve từ đám mây điểm scan trên máy, 1 số bạn trên diển đàn có nói nhiều về các phần mềm như Geomegic..v.v.v và khoe khoang khả năng tuyệt vời của nó, scan ra là dùng liền. (haha), nhìn thì đơn giản vậy, chứ dùng được là....còn lâu lắm, mình sếp nó vào cấp 4 bở vì nó có rất nhiều lí do. Thư nhất, thử lấy tay sớ vào 1 chi tiết quanh bạn có hình dạng bề mặt surface phức tạp..ví dụ cái bửng xe máy, nó được tạo bằng thiết kế ngược, bạn thấy nó phải phẳng, tangent - tiếp tuyến, không có lồi lõm. Sau khi scan lấy điểm vào, curve của bạn sẽ có các slope và curvature khác nhau, bề mặt tạo thành từ các curve này sẽ lồi hay lõm cục bộ rất nhiều...người ta dùng chức năng Curvature/Slope analysis để phân tích, nếu mà bạn xem phần mềm, ví dụ Cimatron, Mastercam..không có chức năng này..thì rỏ ràng nó thua Catia..NX, hay Pro/E thì mình chua biết...Tinh tuý và đòi hỏi kỹ năng cao nhất trong vẽ surface (trong mấy công ty của Nhật) thì công việc này chỉ giao cho các kỹ sư giỏi và nhiều kinh nghiệm và....thiết kế và kiểm tra - zebra shading cho chi tiết, chuyển toàn bộ bề mặt sang dạng "ngựa vằn" để kiểm tra lồi, lõm cho chi tiết - cái này chỉ có thể thấy được những đường lằn, lổi lõm của chi tiết khi gia công tinh...(dỉ nhiên đối với chi tiết về mạ9t hoàn toàn loại bỏ đánh bóng, nguội bằng tay...cho sản xuất hàng loạt). Từ shading "ngựa vằn" người ta mesh chia lưới bề mặt surface ra..kiểm tra từng crosspoint 1...kiểm tra từng curve 1...sau đo re-mess lại. Kỹ thuật này ít được biết đến, cho c